Nguyễn Triều Anh Tâm

ta không áo gấm về làng,



ta không áo gấm về làng,
không mơ võng lộng, không màng kiệu hoa
nhìn em nước mắt xót xa
truân chuyên một gánh, phồn hoa lụy đời …


nhìn em gượng gạo tiếng cười
đa-đoan trăm nỗi, chín mười so-đo
ở đây miệng thế chua ngoa
tình đem rao bán, tiền cho môi cười.


ngôi nhà xưa nhỏ đâu rồi?
ngôi trường xưa cũ một thời vàng son!
đếm tay thân phận hao mòn,
công hầu khanh tướng chỉ còn giấc mơ…
ta đi, ta đến, bơ-vơ,
thấy đời xa lạ, ngẫn ngơ nỗi mình !…


        nguyễntriềuanhtâm
         adelaide tháng tư năm 2010  
 

Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 4 tháng 12 năm 2013

Bình luận về Bài thơ "ta không áo gấm về làng,"